Trang vở nào cũng có dấu tích xuất hiện của tôi. Hộp bút của cô cậu học trò nào cũng có tôi. Đố bạn biết tôi là ai? Tôi chính là chiếc bút máy luyện chữ đẹp đấy!
Này nhé, tôi là chiếc bút máy mang thương hiệu nổi tiếng: Kim Thành. Dáng tôi thon thả, càng lên trên phần nắp thì tôi càng “to” ra. Chắc vì tôi thông minh và ăn nhiều “mực... bổ dưỡng” nên não tôi... to như vậy đấy. Tôi “xịn” lắm nhé, toàn thân tôi diện bộ áo giáp sắt màu đỏ bóng loáng, trên áo còn thêu một chú rồng dũng mãnh màu xanh nước biển và tám ngôi sao vàng chói lọi. Trên nắp còn có chiếc cài bút xinh xắn, mạ vàng trông rất sang.
Nếu mở nắp tôi ra, bạn sẽ thấy một vẻ “quý tộc” hiện lên. Trước mắt bạn là một lớp tay cầm sáng bóng. Ngòi của tôi có hình mái của cung điện ở Ấn Độ, bao bên ngoài là màu vàng, bên trong màu bạc bắt ánh sáng. Mỗi khi có ánh sáng chiếu vào, ngòi lấp lánh như viên kim cương trên vương miện của công chúa.
Bỏ bộ áo giáp sắt ra, các bạn sẽ thấy một lớp nhựa bảo vệ “cơ quan tiêu hóa” của tôi. Trong dạ dày tôi có rất nhiều... mực đấy, đó là “thức ăn” của tôi. Thế mới có câu đố vui: “Tổng thống nào thích ăn mực nhất?”. Câu trả lời cũng khá hài hước: “Tổng thống... bút”. Ô này, tự nhiên tôi lại được làm tổng thống, thích quá!
Cô chủ rất hay khen vì tôi đẹp nhất. Cô chủ còn gọi tôi là “công chúa” nữa. Lúc này, tôi tha hồ “vênh mặt” lên với lũ bút bi suốt ngày tắc mực. Nhưng khi cô chủ cất tất cả chiếc bút vào căp thì... tối om. Thế này thì không ai có thể thấy được vẻ đẹp của tôi nữa rồi. Tôi phải bỏ ngay cái tính kênh kiệu đáng ghét này đi thôi! Vào bóng tối thì ai chẳng như ai. Tất cả đều đen sì!
Ái Duyên
(Lớp 5A6, tiểu học Văn Chương, Đống Đa, Hà Nội)
“Bài văn của “nhà văn nhí” Ái Duyên gây ấn tượng mạnh với cô bằng một giọng văn đầy tự nhiên và hóm hỉnh. Dường như Ái Duyên đã có sự hóa thân, nhập vai khá khéo để tả một cách tỉ mỉ chiếc bút máy quen thuộc của mình. Cô tin Ái Duyên đã có một sự quan sát kỹ càng và một trí tưởng tượng phong phú.”
Cô giáo Dương Hằng